Sau mỗi lần giận dữ em mới nhận ra mình đã rất giận. Và cảm thấy hối hận, ở trong trường hợp đó em có thể xử lý theo cách khác thay vì nổi giận. Em không biết mình nên xử lý như thế nào với cơn giận đó, em phải làm sao ạ? Chỉ sau khi qua đi em mới nhận ra mình nên thế này, thế kia. :((
Khi chưa biết thì bùng cháy bạo lực một cách bản năng, gây đau khổ cho nhau. Giờ biết giận giữ là dễ gây sát thương, là điều không nên. Thì ta lại làm một việc khác gây sát thương không kém, đó là nóng giận với chính mình.
Ta đang lẫm chẫm như một em bé mới tập đi, mà lại muốn mình phải được như vận động viên chạy điền kinh, thì sẽ thấy cuống, sốt ruột, nóng nảy thêm với bản thân, lại càng khiến cho mình thêm bị dồn ép và dễ bùng cháy.
Người chưa quan sát mình bao giờ, bị cuốn theo cảnh, theo cảm xúc và suy nghĩ.. nếu có duyên biết được phép “quan sát suy nghĩ/cảm xúc/ lời nói/hành động” của mình, thì kể như là đã bước được một chân ra ngoài nỗi khổ của bản thân và của thế gian.
Bạn đang bước được một chân bên ngoài rồi. Nóng giận, biết mình nóng giận, vậy gọi là có tỉnh giác. Như thế là điều rất mừng. Giống một đứa trẻ tập đi, ban đầu tập đứng, rồi tập bước 1 bước, sau 2 bước, rồi dần dần đi được cả một quãng đường dài, mỗi ngày mỗi lúc em bé được khen ngợi, khuyến khích, thích thú tập đi. Bản thân bạn cũng vậy, hãy nhìn vào thành quả, hãy biết động viên mình và từ bi với mình, từng ngày giây phút tỉnh giác của bạn sẽ dài hơn, thường xuyên hơn.
Một em bé tập đi, mà luôn bị chỉ trích, sốt ruột, bắt ép phải đi nhanh lên, phải đi như người mẫu.. thì Ly chắc chắn em bé đó sẽ không đi nữa.
Bạn cũng vậy, đừng gây áp lực lên mình.
Nếu có áp lực, phán xét nổi lên trong suy nghĩ, hãy dùng tiếp phép “Quan sát” mà lặng lẽ soi chiếu những suy nghĩ phán xét này.
Bạn có thể thử nâng cấp thực hành của mình như sau
- quan sát để ý DẤU HIỆU của cơn giận đang sắp đến. Không chỉ là lúc nó đã đến, mà cả cái khoảnh khắc cơ thể, năng lượng của bạn bắt đầu chuyển từ BÌNH AN sang sự nhen nhóm của cơn giận, khi cơn giận mới còn đang là những cảm xúc phập phồng nhỏ nhoi trong bạn.
- nhạy cảm với dấu hiệu đó trong mình, biết giao tiếp ngắn gọn chân thành để rút lui, để ngưng giao lưu, để xin phép được ra ngoài, để lấy lại bình tĩnh . Bạn không cần chờ tới khi tức nước vỡ bờ. Cũng như mình không đợi kiệt sức rồi mới nghỉ ngơi. Hãy ngưng sớm hơn.
- lấy lại bình tĩnh có nghĩa là có không gian để những cảm xúc đó được bạn quan sát như chúng là. Cảm xúc chỉ là các khối năng lượng tương tác với nhau, sự va đập đó sinh nhiệt trong bạn. Bạn không can thiệp được, nhưng bạn quan sát được. Chỉ 1 thao tác đơn giản là ngưng mọi thứ lại, cho mình được quan sát, cho cảm xúc được nhảy múa như chính nó trong riêng tư của bạn, đó chính là chìa khoá cho sự tiến bộ sau này.
- quan sát, quan sát, và quan sát. Bất cứ điều gì nổi lên. Phán xét bản thân ư, sốt ruột ư, ân hận ư, đau khổ ư.. bạn hãy quan sát hết thảy. Như thế bạn bước 2 chân ra khỏi vòng tròn khổ. Không còn bị đuổi theo các suy nghĩ nhân danh dạy dỗ bản thân, nhân danh ăn năn hối cải nữa. Chúng đều được bạn quan sát hết.
Nếu bạn làm được vậy, chỉ trong 1 tuần, 1 tháng.. Bạn sẽ thấy tâm thanh tịnh dần. Nhờ sự từ bi phổ độ của chính bạn lên bản thân!