Lúc vẽ thử nghiệm nhiều lắm, hôm hứng lên thích phải cần lao tỉ mỉ, chọn ra bức ảnh nào đẹp rồi vẽ theo, những mong là sẽ tái hiện chuẩn xác màu sắc đường nét.
Hoặc không chép ảnh, thì cũng phác họa chì dựa trên cảnh thật, rồi cặm cụi tô màu rất chi là nghiêm túc ấy.
Sau đó thì luôn thất vọng vì tranh cứng quèo, trông bức tranh nhuốm đầy màu suy nghĩ 😂😂😂. Lần nảo lần nào cũng tự nhủ “tranh cứng y như tâm can, ngạc nhiên nỗi gì 🤣🤣🤣”


Cứ mỗi lần như thế là lại rắp tâm vẽ lại, phục thù 😆. Không tập trung tỉ mỉ, mắt nhìn xa xăm tổng thể tranh, Cho sự bất chợt nào đó được phóng ra cọ vẽ.. để cho diễn biến mách bảo cần làm gì tiếp theo.. bao giờ thấy đủ thì dừng…


Mấy bức này không nghĩ lắm nên không “bẽ lại”, cũng chẳng có phác họa chì



Buồn cười nhất là khi vẽ xong rồi cất tranh đi. Cứ hỏi, ơ thế vẽ làm gì, vẽ xong cất đi? Như hát múa đàn ca í nhỉ, hát làm gì, múa làm gì, đàn làm gì? Cho sướng lúc ấy thôi.