Khi mê thấy thật phi thường
Khi tỉnh lại thấy bình thường hơn ai
Bao lý thuyết, câu từ, đúc kết
Rồi cũng phải vứt hết sạch sanh
Sách, Kinh, Tri thức đồng hành
Dùng xong phải đốt càng nhanh càng mừng
Đừng để nó lao xao trong óc
Phảng phất ru êm trí não ta
Bao năm tưởng đó là hoa
Tỉnh ra mới thấy là ma hại người
Lời thì thầm, nhắc câu Phật dạy
Ý thăng hoa, sách vở Đông – Tây
Còn ca, còn tụng, còn say
Là còn vọng tưởng, chặn ngay Niết bàn
Ôi ranh giới – mong manh sợi chỉ
Nhận được ra, ơ nhỉ: 10 năm
Bờ Kia thấy lúc tuổi băm
Đến bốn mươi mới lặng thầm bước qua
Cười một tiếng, thấy mình ngu dại
Cười tiếng hai, cho cái oái ăm
“Đạo” đâu là cái xa xăm
Đạo mà nói được – mất tăm Đạo rồi
Đố đấy, mà Giải luôn rồi.
Ai bảo nghĩ lắm cả đời không ra
Ha ha ha