Tâm an trống rỗng
Vào ra thoáng thông
Đến một lúc, cả những lời chỉ dạy
Cũng phải trôi tuồn tuột trên lá khoai
Các câu kinh, lời kệ quý như vàng
Vào tai này cũng phải đi ra tai nọ
Trí tuệ Lá Khoai không chút gì vướng mắc
Không thì thầm nhắc nhở ngày đêm
Không “ân cần”, không “cảnh tỉnh”, “dẫn đường”
Không “trăn trở”, “băn khoăn”, không “nghiên cứu”
Không gì cả, chẳng cần thêm gì cả.
Lá Khoai mở, mưa cứ tha hồ rơi
Rơi vào rồi, thì cứ chảy xuống thôi
Lá Khoai đây chẳng lưu gì lại cả
Trong mở mang, thinh lặng giữa đất trời
Trí tuệ sáng ngời, Nước Đổ Lá Khoai 🙏