ĐỊA NGỤC
Vậy bạn tưởng
Có chỗ nào đau khổ hơn
là sự dằn vặt, bế tắc, đè nén tâm mình?
Bạn tưởng có sự trừng phạt nào kinh khiếp hơn
cảnh sống hai lòng, dối trên lừa dưới, tâm luôn bất an, căng thẳng?
Bạn tưởng có nơi nào đen tối, đầy ngạ quỷ kinh hoàng
hơn là sự sợ hãi đang bao trùm tâm trí bạn
hơn là nỗi tức giận, phẫn uất đang thiêu đốt tâm can
hơn là những ngùn ngụt của hờn ghen, oán thán?
Bạn tưởng vạc dầu nào sôi sục và đáng sợ hơn
sự chì chiết, ủ mưu, tọc mạch, bới móc.. bị thôi thúc bởi ngọn lửa khổ đau trong bạn?
Bạn tưởng có cõi đoạ đày nào cay nghiệt hơn
chính sự co rút, gồng, vón, ná thở, tắc nghẽn .. mà bạn đang trải nghiệm
nhân danh A, B và C.. ?
Người ta truyền tai nhau về địa ngục
mà không hiểu chúng sanh đang sống trong nó mỗi ngày:
Mắt lồi ra vì tức giận, người run bắn vì hờn căm
Thở ngắn, than dài, ăn không ngon, ngủ không yên vì căng thẳng
Chửi bới doạ nạt người thân yêu, tự đày đoạ chính mình
những nỗi sợ hãi cứ dồn dập xâm chiếm tâm can, không hồi kết.
Nào là kìm nén, áp bức những trải nghiệm riêng tư trong xúc cảm
đến mức nôn oẹ, tắt kinh
tự hành hạ cào cấu bản thân, nhập viện
gặp ai cũng chỉ muốn đánh
gặp ai cũng thấy họ muốn hại mình
sợ hãi, thù hận những gì sáng láng
tìm đồng minh nơi khổ đau oán thán
Mỗi ngày, liều thuốc cho sự sinh tồn là những đòn thù cho hả hê cơn giận
bởi sự hờn căm, phẫn nộ.. đã trở thành lẽ sống thường hằng
Có địa ngục nào hơn được thế hay chăng
Ngay lúc này đây, tự bao người đang trải nghiệm
Co quặn, đớn đau, đánh đấm trong tâm
Khó thở, suy nhược, bất an như rắn bò trong dạ
Há mồm ra là lời độc địa
Giương mắt lên là những ánh căm hờn
Mỗi bước đi là một trời than khóc
Mỗi hành vi là một đòn thù
Còn địa ngục nào hơn được thế hay chăng
Còn nơi nào khổ đau, dày xéo tâm can hơn cả?
Còn cõi nào trừng phạt nặng nề hơn?
Từ tâm trí tới tấm thân đều đau đớn?
Địa ngục đâu là nơi
ai đó phạt, hay làm gì được bạn
Cứ nhìn lại nơi chính tâm mình
địa ngục đó, mà thiên đường cũng đó.
THIÊN ĐƯỜNG
Vậy bạn tưởng
Thiên đường hẳn là nơi người ta sống lâu không chết
Sự sống nào vĩnh hằng hơn mỗi khoảnh khắc không quá khứ, tương lai?
Hạnh phúc nào hơn sự an vui, tự tại
Dẫu đói, dẫu no không hại mình, hại người?
Sức mạnh nào hơn sự yên lặng của tâm
Trước vu khống, dối gian.. vẫn trong veo không gợn?
Trước nghịch cảnh, nguy nan vẫn điềm đạm, không nản lòng?
Ăn được ngủ được là tiên
Thiên đường nào tuyệt vời hơn thế?
Giàu có nào hơn cái biết đủ trong khiêm nhường
Chẳng có nỗi lo nào khiến ta hoang tưởng?
Thiên đường nào đặc sắc hơn trần gian
Mỗi con sông, ngọn núi, cỏ cây.. là công trình duy nhất?
Có nơi nào biến ảo hơn nơi đây
Mỗi phút giây là đổi thay kỳ diệu?
Nhịp sống tuyệt vời, sinh động khắp nơi
Kỳ vĩ, vân vi.. cũng trong chính bạn
Tưởng thiên đường còn mãi ở đâu xa
Dừng ngay đây, biết không lời, tận hưởng
Sự mãnh liệt, hay ru êm trong tâm tưởng
Cùng đổi thay trong vũ trụ, đất trời
Thiên đường – địa ngục một lằn ranh
Mới chốc, tâm tư còn hoảng loạn
Thấy, liền nhận biết, hết đa đoan
Thiên đường, ai bảo thiên đường ảo
Địa ngục, nhìn ra, ấy thiên đường!