Điều kỳ diệu ..
Là khi nhìn thấy cái cây, thì thấy đó là cái cây.
Bình thường! Thế có gì là kỳ diệu?
Bởi trước đây nhìn thấy cái cây này, nghĩ ra đủ thứ, tưởng thành đủ thứ.
Nào cây thần, cây ma, cây linh hồn, cây năng lượng.. Thấy rồi mắc vào đó, dùng cái thấy đó để tiếp tục mộng mơ.
Điều kỳ diệu là mỗi ngày được cảm nhận, mọi thứ như nó là, liên tục đổi thay.
Không phải theo ý kiến của mình, phải là như thế này, nhất thiết phải như vậy, rồi dằn vặt khổ đau vì sao không được..
Niết Bàn, nơi vắng mặt khổ đau. Vắng mặt khổ đau – là không có trăn trở, không có lo âu, không có muộn phiền, không có dằn vặt, không kìm nén, không ức chế, không uất hận, không căng thẳng.
Niết Bàn, không ở đó mãi. Nó là sự bước qua của một ranh giới giữa bám chấp và tự do, giữa lệ thuộc và độc lập. Bước được qua rồi, thì những gì là ông chủ của mình hôm qua, nay trở thành bầy tôi, thành công cụ của mình để sống, thưởng thức, sáng tạo và cống hiến.
Có buồn, có vui, có tâm tư, có suy nghĩ. Có dự định, có cảm hứng, có cảm xúc, có tìm tòi.
Có thấy đẹp, có thấy xấu, có thấy hay, có thấy dở.. Nhưng không có khổ đau phiền muộn, không có nhu cầu làm hại hay kiểm soát thao túng bất cứ một ai để đạt được bất cứ điều gì.
Chấp vào khái niệm, vào câu từ, vào hình ảnh, vào niềm tin.. dù lời hay ý đẹp, dù là Phật, Chúa, thầy, cô, kinh, sách.. đều là cái khiến một người đang tỉnh thành mê. Hái rau, trồng cây, chơi với con.. lại cứ nghĩ tới bất cứ điều gì khác, thì ngay cả nếu suy nghĩ đó là về Phật, Chúa, hay thậm chí là lời nhắc nhở “chơi với con, chơi với con” .. thì đều là vọng tưởng.
Người mê không biết đó là vọng tưởng, người ngộ biết liền và không bị cuốn theo.
Cắn một quả táo liền cảm nhận vị ngọt. – đó là tỉnh
Cắn một quả táo liền nghĩ nó có ngọt hay không, mà không thấy biết vị giác trên đầu lưỡi – đó là mê
Mê với tỉnh chỉ có vậy thôi.
Tâm trí là một cuốn băng ghi âm không chọn lọc bất cứ cái gì nó nghe được, và sẽ đặc biệt phóng đại, phát đi phát lại nhiều lần liên tục những gì nó ghi âm được nếu đi kèm với cảm xúc hay trải nghiệm mãnh liệt. Bản thân cái băng ghi âm cũ rích đó cứ tua đi tua lại ngẫu nhiên, hàng trăm nghìn câu nói, thông điệp.., câu hỏi khác nhau trong đời sống, kinh sách, tuổi ấu thơ, lời doạ dẫm, thị phi, đài báo..
Tất cả vẫn chỉ là một cuộn băng cũ rích hiếm khi ăn nhập gì với đời sống ngay tại đây lúc này bây giờ, đã thế còn rối tung mù bởi sự sùng bái mù quáng của “bầy tôi nô lệ”.
Khi tỉnh nghe câu này nhận ra tức thì không qua suy nghĩ. Khi mê đọc xong những dòng trên thì liền lập tức tâm trí tiếp tục tua đi tua lại những câu hỏi, băn khoăn, trích dẫn, kinh sách.. để cứ mãi đuổi theo và lý luận trong đầu.
Mãi vẫn không thoát khỏi giấc mơ. Bởi cái băng ghi âm có thể phát lại bất cứ cái gì nghe hay nhất, thật nhất, thánh thiện nhất, chí lý nhất, nhắc đi nhắc lại những câu hỏi nghe hóc búa nhất, tinh xảo nhất.. Bầy tôi nô lệ cứ thế là sùng bái gật gù, tin tưởng vô điều kiện.
Hồi mình còn bé, có cửa hàng nọ bán một con vẹt máy, có khả năng nhại lại bất cứ cái gì người khác nói. Thực chất nó là máy ghi âm tự động, tự động ghi 5 giây, rồi phát, rồi lại ghi đè 5 giây, rồi lại phát..
Thời đó là những năm 90, đất nước nghèo. Bà con lao động quây quần bên con vẹt đó, có một cô lao công rụt rè hỏi chủ cửa hàng “Tôi mà nói tiếng Lào thì con vẹt này có nhắc lại được không????”
Được chứ! Tiếng gì con vẹt này cũng nhắc lại được hết! – người bán hàng phấn khích
Cô lao công rón rén thử nói tiếng Lào. Con vẹt máy lập tức nhắc lại giống y xì đúc từ ngữ điệu tới phát âm. Mọi người hoan hô, còn cô lao công nhìn con vẹt ngưỡng mộ.
Con người cũng ngưỡng mộ tâm trí của chính họ và người khác y như vậy, có điều cái máy ghi âm tâm trí lại không được chính xác và vô tư như con vẹt máy kia.
Điều kỳ diệu là khi ta thấy ra bản chất của con vẹt máy và thôi không còn sùng bái, lệ thuộc, chạy theo nó nữa.
Đấy chẳng phải là kỳ diệu hay sao, sự giải phóng nô lệ khỏi một con vẹt máy.
Thay vì sùng bái vô điệu kiện với nó, người ta dùng con vẹt máy tâm trí vào việc vui chơi giải trí, tập trung, so sánh theo nhu cầu của tình huống thực tế.
Con vẹt máy ghi âm nhại đi nhại lại những thông tin hổ lốn, trước đây là ông chủ, việc của nó là nhắc đi nhắc lại những lời ghi âm ngẫu nhiên còn việc của “nô lệ” là vắt chân lên cổ chạy theo nó một cách vô điều kiện, khi đang đi dạo, khi đang hôn người yêu, khi đang đọc một thông tin gì đó..
Thì bây giờ, “nô lệ” trở thành ông chủ, luôn biết, KHÔNG BAO GIỜ QUÊN HAY NHẦM LẪN NỮA, rằng con vẹt máy tâm trí chỉ là một công cụ, ông chủ biết dùng nó để kiểm tra dữ liệu, nhắc lại ký ức nào đó, hay so sánh phân biệt khi cần, chứ không phải chạy theo nghe bất cứ cái gì nó bảo nữa.
Việc cắn một miếng táo và thấy nó ngọt bây giờ dễ như trở bàn tay.
Trước đây thì không giản đơn được như thế. Cắn có một miếng táo thôi mà mắc mớ vào đống mạng nhện dữ liệu và ký ức, cùng bao phân tích, bùi ngùi, lo sợ.. suy diễn, mộng mơ.. rồi tháo rồi gỡ…
Chỉ một miếng táo thôi đấy. Cuộc đời còn con khóc, dịch Covid, thất nghiệp, thất tình, điểm kém, mẹ chồng, nàng dâu, vợ, chồng.. và đủ thứ tình huống khác cùng sự hỗn loạn giật dây của tâm trí.. Cứ thế mà co giò chạy vòng vo theo con vẹt nói A rồi con vẹt lại bảo “Không, B!!!!”.. Vẹt nói càng nhiều, càng lắm câu hỏi, thì vẹt càng … thông minh?
3000 năm cách mạng của nhân loại thực ra chỉ giản dị vậy thôi: rút được chân ra khỏi mạng nhện của tâm trí. Hoàn toàn tự chủ được trước đống mạng nhện đó và không còn sùng bái nó nữa mà tuỳ nghi SỬ DỤNG.
Kỳ diệu thế còn gì 🙏
Bản chất của các tầng mơ – hay, bản chất của các “lớp vọng tưởng” đang diễn ra trong tâm trí một người.
Xét theo trend new-age hiện giờ:
Vẹt máy phiên bản cùi bắp – đời toàn khổ đau, ta là nạn nhân lớn nhất, ta sinh ra để bị dập vùi
Vẹt máy phiên bản homemade- ta cần nỗ lực phấn đấu sinh tồn, ai nhanh người đó thắng, sểnh ra là sẽ bị hại
Vẹt máy phiên bản làng nghề – ta cần chăm làm từ thiện, tạo phước đức, giải nghiệp, thường khấn vái, có thờ có thiêng..
ẹt máy phiên bản tái chế – ta cần đấu tranh, chứng minh mình khác biệt, thể hiện quan điểm riêng, vạch ra được các lỗ hổng, sai lầm trong mọi thứ để chứng tỏ bản thân
Vẹt máy phiên bản hàng mỹ nghệ xuất khẩu – ta cần tư duy tích cực, thu hút hấp dẫn những điều tích cực
Vẹt máy phiên bản chạy dây cót – ta là linh hồn, ta là thiên sứ, là thần tiên tái thế, là người được chọn, là đấng cứu tinh, là người dẫn dắt..
Vẹt máy phiên bản điện tử – ta là người tu tập, là người ăn chay, là người nói lời hay ý đẹp, từ bi hỉ xả..
Vẹt máy phiên bản kết nối bluetooth – ta là một và là tất cả, là cái thấy biết mọi thứ đang là, cuộc đời này là trò chơi mà thôi, ta chỉ là đang diễn..
Vẹt máy phiên bản wifi – ta với mọi người là bình đẳng, ta không còn phân biệt, ta không là gì cả..
Người tỉnh biết thì tắt ngúm mấy chú vẹt kia và cất chúng đi, rồi đang làm việc gì thì cứ làm thôi.