
Phải mấy năm rồi, mới lại được ngao du và tâm sự nhiều với thầy như vậy.
Sáng nay thầy rời đi, mình và chàng lại bâng khuâng bảo nhau “Có thầy ở bên thật dễ thương làm sao”.
Có ông già vô sự, ưa tự mình vui, tự mình làm việc của mình. Lặng lẽ nhưng điệu đàng.
Đi đâu cũng thích nắm tay cùng đi, ai lỡ đi nhanh quá thầy lại tủm tỉm khẽ gọi ” Trời ơi, chờ thầy với..”
Cái gì cũng tủm tỉm, lúc nào cũng cười đùa được, mà thầy vừa cười vừa che miệng rung rung đôi vai rất ngộ.

Ấy thế nhưng khi ra tới thiên nhiên, học trò quay đi quay lại là không thấy thầy đâu nữa. Ngó ra xa xa mới biết ông già đã phăm phăm leo núi, lội nước thậm chí cởi bỏ quần áo sẵn sàng với thác, sông, suối.. thầy cứ lần lần men men mà lội, mà đi, ướt không sao vì đã cởi bộ sơ cua để trên bờ.

Trời mưa nặng hạt, thầy mặc kệ.. Chàng nhà mình đã bày ghế, để ô, mình cứ ngồi cầm ô ngắm nước chảy cuồn cuộn, lâu lâu lại ngó ra xa xa canh chừng thầy. Canh chừng cho vui vậy thôi.

Phải một lúc sau thầy mới quay về, sau khi đã săn lùng được mấy viên đá nặng nặng.
“May quá, mình đặt mua 15kg hành lý” – thầy lại lấy tay che miệng, cười rung rung như một đứa trẻ.
Ông già gần đây có sở thích đi mò đá quý ở sông, suối, biển rồi về mài, mài ra ngọc, thạch anh, ruby.. rồi đem tặng.
“Thầy ngồi một chút với em”
Mình rủ, thầy ngồi cầm ô, làm lon bia, trên đầu mưa nặng hạt, trước mắt là con suối đang đổ ghềnh cuồn cuộn sóng.
– Ui cha, Tiên!!!!
Khuya xuống, câu chuyện đẩy đưa thế nào, được nghe thầy chậm rãi kể những lần hút chết, những chuyện thế thái nhân tình. Càng nghe càng thấy cuộc đời quả thực là kỳ diệu, cuộc sống không có gì ngoài rực rỡ. Mọi trải nghiệm từ đau thương đến hạnh phúc đều là những phút giây huy hoàng chói lọi. Nghe những bí mật thầy kể ra mà giật mình, thì ra là thế.
Chúc thầy sống lâu hơn trăm tuổi!