English version here
Câu chuyện từ 2 năm trước.
Vậy là đã trải qua vài năm bên nhau, có biết bao nhiêu lần vỡ mộng và tôi luôn là người chủ động chấm dứt mối quan hệ. Tuy vậy với ai thì chấm dứt được, với Eliott thì không dễ, vì người không buông tha tui. Hắn luôn biết cách ngon ngọt dỗ dành, rì viu khuyết điểm bản thân, lập kế hoạch thay đổi để ngưng đàn áp người khác. Về mặt vật lý, hắn bám riết, nhất quyết không buông tay.
Sau quá nhiều lần như vậy, tôi đã buông luôn cái tư tưởng có thể chia tay được con người này mà buộc phải chung sống với hắn.
Thế rồi, một lần như mọi lần, bị hắn đàn áp và bắt nạt vô cớ, tôi lại rơi vào bế tắc, tổn thương trầm trọng, rất đau đớn. Nhìn tôi đau đớn như thế, hắn cũng bị chấn động mà hỏi “Điều gì đã khiến em bị tổn thương đến như vậy???”
Thực ra câu này hắn hỏi nhiều lần rồi. Nhưng lần này đã vượt quá khả năng chịu đựng của tôi. Trời xui đất khiến thế nào, tôi quyết định dùng câu nói đó làm công án. Ừ nhỉ, điều gì trong tôi khiến mình bị tổn thương đến như vậy?
Bị bắt nạt, bị đàn áp, bị sỉ nhục vô cớ thì hẳn là theo lẽ thường, sẽ ít nhiều gây tổn thương rồi.
Nhưng, tôi có phải đứa dễ bị tổn thương vì người khác nói gì, nghĩ gì đâu?
Thị phi từ lúc 4 tuổi, bị người nhà lẫn bạn học liên tục đặt điều từ bé, thậm chí liên tục cười cợt trù ẻo, tôi đã sớm vỡ đi ảo tưởng về loài người và sống chung một cách êm ả với thị phi điều tiếng, coi đó là một phần cực kỳ tất yếu của đời sống con người.
Tôi Scan một loạt các tình huống, nếu là học sinh, bạn bè quay ra nói xấu, sỉ nhục mình, mình vẫn thấy đáng yêu và thấy thế là rất bình thường. Thậm chí còn biết trước tình huống này cả khi chính các bạn ấy còn chưa biết í chứ, các bạn đơn giản sẽ hành xử theo đúng trình độ thôi, chẳng qua hoàn cảnh chưa chín muồi để thể hiện
Vậy thì sao với Eliott tôi lại bị tổn thương nghiêm trọng như vậy?
Rồi mình điểm mặt từng người quanh tôi, nếu họ cùng cách thể hiện, cùng lối ứng xử như thế.. mình có phiền lòng không? Mình có thể có những quyết định để tránh phiền phức tới bản thân, nhưng lòng không bị tổn thương như vậy. Thế thì sao với Eliott mình lại bị tổn thương nghiêm trọng như thế?
Đặt câu hỏi rồi lắng lòng mình trong sự tĩnh tại, cả một bầu trời tò mò mà không vội vã. Như mọi khi, đây là cách cho tôi câu trả lời xác đáng.
Cảm xúc rõ nét dần, câu trả lời hiện dần lên ngày càng cụ thể trong lòng.
Ah, bắt được rồi nhé, mình đã phát hiện ra!
Tôi nhận ra cái cảm giác ấm áp yên tâm này, của một sự đồng hành cùng Eliott, một người đã tỉnh biết.
Tôi cẩn thận kiểm tra “Ủa sao biết Eliott tỉnh biết?”
Lập tức bỗng dưng im bặt, không có bất cứ đáp án nào.
Và lý trí, theo lẽ thường, loay hoay tìm cách đỡ lời..
Lý trí tôi ôn lại các hình ảnh hai anh chị đang ngồi trò chuyện về Đạo, về quan sát tỉnh biết, lý trí khoe ra những khoảnh khắc trong mấy năm qua, mỗi khi mình giác ngộ điều gì và phấn chấn chia sẻ cùng Eliott..
Lý trí ôn lại những ngày đầu gặp mặt khi tôi kể chi tiết với Eliott về cách mình hướng dẫn mọi người đi tìm cái “Ta” trong lớp XXX, và mình còn dụ Eliott “đi tìm”
“Ủa, thì saooo ta?” – Liên quan gì đến việc Eliott có tỉnh biết hay không?“Mình đã bao giờ trực tiếp hỏi chàng: anh có tỉnh biết mình hàng ngày không?”
Không, chưa bao giờ. Toàn giả định.
Vỡ oà.
Thì ra sự lập trình trong tư duy đã cài bẫy chính mình. Tự nó đã như kẻ trộm, thừa lúc tôi sơ hở, lưu trữ lại một đúc kết sai lè “Eliott tỉnh biết, quan sát bản thân hàng ngày”, chỉ vì dựa trên mấy chuỗi dữ kiện, trải nghiệm, tâm đắc nào đó..
Nhận ra điều này, ảo tưởng của tôi về một con người tỉnh biết bỗng vỡ tan.
Nó buồn cười ở chỗ, về mặt ý thức, tôi chưa bao giờ đánh giá Eliott tỉnh biết hay không, điều đó dường như không hề quan trọng.
Nhưng chỉ tới khi có chuyện, đủ để cơn cuồng phong quật ngã mình, lắng lòng nghe lại, thì mới nhận ra lập trình sâu thẳm của tiềm thức, rằng “mình đang ở bên một người tỉnh táo”. Một đúc kết tuy hời hợt nhưng lại bám rễ ăn sâu.
“Thì ra Eliott mới chính là nạn nhân, cũng do ảo tưởng của mình mà ra.. Thì ra bấy lâu nay mình tuy không nói ra nhưng lại phản ứng mạnh mẽ vì trong tiềm thức cứ đòi hỏi Eliott phải hành xử như người tỉnh biết.. Tội nghiệp cho chàng, loay hoay cho vừa cái áo mà không biết căn nguyên là áo gì, như nào.. Phải chi mình tỉnh táo, thấy được cách hành xử như vậy của chàng là bình thường, thì đã đối đãi chàng khác đi biết bao..”
Nhận ra tới đây thì nước mắt tuôn trào .., vừa mừng vì tháo được tấm màng ảo tưởng che mắt, vừa tội cho hai người nhìn đã kém lại cứ loay hoay dắt tay nhau.
5 phút sám hối bắt đầu, thôi thì
Người ngu tự biết mình ngu
Thế là có trí, người xưa dạy rồi,
Ngu mà cứ tưởng khôn thôi
Mới là một kẻ muôn đời thật ngu.
(Pháp Cú 63)
Hết 5 phút khóc chán chê, thấy ra cái ngu của mình, bừng tỉnh câu hỏi tiếp theo
“Vậy giờ thì sao?”
Người ngu suốt cả một đời
Gần bên người trí cũng hoài công thôi
Hiểu đâu chánh pháp cao vời,
Như thìa, như muỗng múc nồi canh kia
Múc hoài từ sáng tới khuya
Vị canh ngon ngọt hưởng gì được đâu.
(Pháp Cú 64)
Cũng có chút ngỡ ngàng vì tưởng đồng hành với nhau qua bao nhiêu lần tổ chức lớp học, qua bao nhiêu chia sẻ, của bấy nhiêu lần ngộ ra.. tưởng chàng thấm hút được ít nhiều nhưng hoá ra là hoàn toàn vô ích. Nhưng trên hết vẫn là nhận ra cái ngu và chủ quan của bản thân. Một người đầu gối tay ấp bao năm, chia sẻ chẳng giấu thứ gì mà còn như vậy, thì những người như cha mẹ ta, học trò của ta, bạn hữu của ta.. còn như nào? Phải chăng mình đã quá chủ quan cho rằng ai thân thuộc với mình cũng đều đang tự biết chính họ..? Đây là một ảo tưởng, quá sai lầm. Chợt nhớ bài kệ
Khi cùng sánh bước đường đời
Nếu không tìm được một người so ra
Hơn ta hay chỉ bằng ta
Một mình rong ruổi thế mà lại hay,
Gặp người ngu muội phiền thay
Chớ nên kết bạn có ngày khổ đau.
(Pháp Cú 61)
Vâng, khi cùng sánh bước đường đời
chính mình tự gán cho người: “bằng ta!”
Cái ngu từ ấy mà ra.
Khổ đau là đúng kêu la nỗi gì!!!!
Cho nên:
Sống chung, thân cận người ngu
Lúc nào cũng thấy buồn lo phập phồng,
Khổ thay gần kẻ ngu đần
Khác nào sống cạnh địch quân hiểm nghèo,
Sống cùng người trí lành nhiều
Vui như bên kẻ thân yêu, họ hàng.
(Pháp Cú 207)
Đọc cái đoạn này mà vừa cười vừa khóc, vừa thấy nỗi lòng đúng là được phơi bày ra hết. Nhưng trách sao được người bị bịt mắt, đâu có thấy đường, nên cầm dao tưởng thìa, chọc vào mắt người khác mà tưởng đang bón cơm đầy yêu thương..
Buồn lo phập phồng mà ai hiểu cho ha ha ha.. , lại còn bị hỏi “Sao em lại đau buồn đến thế?” Hahhah
Thì ra cổ nhân đã sớm đúc kết vậy rồi, nhưng đúng là cứ phải tự đi con đường, tự trải nghiệm mới ngồi mà thấm thía.
Vậy thì kẻ ngu đi đâu? Nếu như ai cũng chỉ kết giao với người hơn hoặc bằng mình?
Tôi lại nhớ một đoạn kinh từng giảng rằng, nếu tìm được người khiến mình nhìn đời đơn giản, bỏ dần được u mê, tỉnh táo ra mỗi ngày, thì dù cho người ấy có tìm mọi cách đuổi mình đi, thì cũng nhất quyết không được rời đi.
Trời!
Vậy là Eliott vô tình hay hữu ý đã làm đúng quá. Người này nhất quyết đã không bỏ mình đi, giờ càng không có cớ gì để đuổi hắn đi, một cách vô tình hắn đang làm đúng lời dạy luôn.
Vậy có hoàn cảnh nào mà một người được sống cùng người hơn mình hay không?
Có, đó là hoàn cảnh mà người “hơn” rõ biết về trình độ của mỗi người, không còn nhầm lẫn. Biết rõ tường tận thực tế thì cách đối đãi cũng tương xứng, tránh rước hoạ vào thân. Cũng như khi ta giải thích với một người mà biết rõ trình độ của người đó, thì ta biết nói bao nhiêu, nói thế nào, tuỳ vào khả năng tiếp thu và thái độ đón nhận mà tiếp tục giải thích hay nên im lặng, hay nên tránh xa kẻo mang hoạ.
Cũng như khi một người còn chưa hiểu mặt chữ, mà cứ chỉ tay vào sách muốn người ta đọc, rồi ấm ức sốt ruột vì họ đọc không được, thì họ không đánh cho là may.
Trọn vẹn thấu đáo được rồi, mình mới nhắn Eliott “Em muốn nói chuyện”.
Hai đứa tôi ngồi trên giường, tôi tựa lưng vào tường, ôm gối, còn chàng ngả người nằm nghiêng đối diện mình. Với tôi, giường ngủ là nơi êm ái nhất, cho mình sự thoải mái tự nhiên nên dễ để biểu hiện thật thà nhất, với ngôn ngữ cơ thể lẫn tâm lý.
Chàng nhìn tôi, đôi mắt đượm buồn vẻ hối lỗi.
Tôi bắt đầu cất lời:
– Em muốn hỏi, anh có bao giờ quan sát, để ý mình không?
– Uhmm… Khi em bảo anh thử quan sát thì anh có thử chứ.
– Vâng. ý em là ngoài những lúc em bảo, thì anh có bao giờ tự nhận biết mình không?
– À, không. Anh chỉ làm thử lúc em nói thôi.
– Vậy là nhiều năm qua, anh quan sát bản thân một vài lần, mỗi lần .. khoảng bao lâu?
– Uhmm.. 30 giây gì đó… Lâu lâu anh cũng tự thử quan sát đấy chứ không phải là em nói thì anh mới thử đâu, nhưng được mấy giây là anh bị cuốn đi .. xong là thôi..
– Vâng. Anh biết không, anh đã hỏi em “ Điều gì khiến em tổn thương tới như vậy”. Những người khác bị chửi một câu vô cớ thì người ta giận tí rồi thôi, còn em thì đau đớn bàng hoàng, quả là khó hiểu. Em cũng đã thử tự ngồi tìm hiểu nguyên nhân. Và em đã nhận ra em mắc một sai lầm nghiêm trọng, đó là có một ảo tưởng về việc anh là người tỉnh táo, tự biết mình. Chính ảo tưởng này đã khiến em vô tình có một sự kỳ vọng về anh, về khả năng đối đãi đúng mức, hoặc nếu phạm sai lầm thì cũng nhanh chóng nhận ra và sửa đổi, thật nhẹ nhàng và nhanh gọn. Nhưng vì đây là ảo tưởng không ăn nhập gì với thực tế, là anh không hề tỉnh táo, nên em bị thất vọng quá đỗi dẫn đến việc đau đớn khôn tả.
Thực ra, nhận thức được điều này em cảm thấy em mới là người có lỗi bấy lâu nay, vì đã tự nâng anh lên thành một người ngang bằng em về mức độ nhận thức, trong khi anh hoàn toàn tự nhiên như anh vốn là, có lẽ không hề hay biết hay được bàn bạc thống nhất gì về ảo tưởng này của em, chẳng trách sao chúng ta lại cứ loay hoay và gây tổn thương cho nhau đến như vậy.
Eliott gật đầu đồng ý, mình thấy chàng giãn nở ra một tí..
– Như vậy em đã vô tình khoác lên cho anh một áp lực với những tiêu chuẩn mà anh không bao giờ được biết, rồi nhốt anh trong những áp lực đó.. Bởi vậy những đau khổ, tổn thương này thực ra em góp sức rất nhiều
Eliott thở mạnh như giải nén được một nỗi ấm ức bí ẩn nào đó..
– Anh biết không, có lẽ ảo tưởng này đến từ nhiều nguyên do. Một phần do em đã dành rất nhiều thời gian tâm đắc trò chuyện với anh về cách thực hành tỉnh biết, những điều em hướng dẫn mọi người, rồi rủ rê anh thử quan sát.. Cái cách mà anh rất chăm chú lắng nghe, gật gù, cùng cười cùng suy tư với em.. khiến em tưởng rằng anh đang thực hành y như em. Thực ra đó là tình yêu của anh, anh luôn vui thích được nghe em chia sẻ và luôn ở bên để lắng nghe, nhưng đâu có nghĩa là anh sẽ thực hành, đó là một phạm trù khác mà em không nên đánh đồng.
– Một nguyên do khác, là khi em nhận lời kết đôi với anh, em đã có một giả định vô hình là người đàn ông mình thấy đồng hành được với mình thì đương nhiên bằng hoặc hơn mình. Đây là một mặc định đến từ những hạt giống quan niệm xưa cũ, được gieo vào tiềm thức của em từ tấm bé, có thể do văn hoá, có thể do cách giáo dục, cũng có thể đơn giản vì em là phụ nữ Việt Nam, tư tưởng này đã được cài đặt từ trong Gene di truyền qua bao thế hệ..
Eliott thở dài..
– Và em nhận ra một điều, một điều mà em phải thẳng thắn và dũng cảm nhìn nhận. Và nhìn nhận được rồi thì phải thẳng thắn dũng cảm chia sẻ minh bạch với anh, để anh cũng là người trong cuộc và hiểu được tình huống một cách thật trọn vẹn..
– Đó là: Em với anh tuyệt nhiên không phải là người Đồng hành. Và từ nay trở đi, em xin không coi anh là người đồng hành với em nữa, chúng ta có thể sống chung nhà, cùng nuôi dạy con, đối xử với nhau thân tình và tôn trọng, nhưng em sẽ không còn coi anh là người đồng hành.
Eliott bỗng dưng hoảng hốt, đôi mắt trở nên đỏ hoe và ầng ậc nước..
Chàng lắc đầu, run rẩy:
– Em nói thế là không đúng. Anh không đồng ý. Chúng ta cùng thưởng thức cuộc sống với nhau, hợp nhau biết bao nhiêu điều, làm gì cũng làm cùng nhau và rất yêu thích việc đó. Chẳng mấy ai mà hợp em hay hợp anh hơn thế. Tại sao tất cả những kỷ niệm đó mà em cũng không thấy được..?
– Đó chính là vấn đề đấy.. Bề ngoài anh nghĩ em cũng ăn chơi nhảy múa như anh, thích trang điểm, mặc đẹp, ăn ngon, thích du lịch, khám phá, thích hưởng thụ cuộc sống. Bề ngoài chúng ta thật giống nhau phải không? Nhưng anh làm tất cả những việc đấy trong cơn ảo tưởng, còn em thì rất biết mỗi việc mình làm. Em ăn chơi hưởng thụ nhưng không lệ thuộc chúng, em biết mỗi lựa chọn của mình, mỗi quyết định của mình, đam mê thì rất nhiều nhưng vứt ngay đi cũng sẵn sàng luôn. Bởi vì em sống không phải để hướng tới những điều đó, mà là thấy biết mình, và em vẫn đi trên con đường quay lại thấy mình suốt 10 năm nay, đó mới là cái em quan tâm thực sự.
– Khi nói đến ‘Bạn đồng hành” thì ít nhất phải chung chí hướng, có phải không anh? Đi cùng đường thì mới là đồng hành chứ? Vậy chúng ta đồng hành thế nào khi mỗi người đi một nẻo? Em miệt mài đi vào bên trong còn anh thì cứ tìm ra bên ngoài? Chẳng trách mà anh đề cao vai trò trách nhiệm trong gia đình, chẳng trách mà điều anh quan tâm nhất, đến mức có thể nổi khùng nổi điên và áp bức người khác, là xây dựng một gia đình trông ấm no, trông hạnh phúc.
Chẳng trách mà anh cứ loay hoay xây xây đắp đắp cho giống cái hình thức bên ngoài..
– Em không phủ nhận chúng ta cùng nuôi dạy con thật hợp, cùng chọn cái nhà thật hợp, cùng làm nhiều thứ thật hợp..dù rất nhiều lần phải trả giá bằng việc nghe anh phỉ báng. Nhưng với em đó cũng chỉ là sự hợp tác giữa người A kẻ B thôi, đó không phải là sự đồng hành trên con đường mà em đang đi. Em luôn nói với anh mà, anh hãy lập gia đình với người chung lý tưởng, vì em không có lý tưởng xây đắp gia đình hay làm mẹ hoàn hảo. Em chỉ có thực tiễn sống mỗi ngày và biết rõ mình, không làm hại ai, vậy thôi. Ngay cả việc này em làm còn chưa xong, còn ảo tưởng vẫn phải thấy ra và buông xuống mỗi ngày.. 8 năm rồi đấy anh.. Thế còn anh đã bắt đầu chưa?
– Chúng ta có thể bắt đầu lại mà em. Từ giờ anh sẽ bắt đầu …? – Eliott vội vàng
– Vâng, anh bắt đầu biết mình được sớm chừng nào thì tốt cho chính anh chừng đó. Nhưng cũng để em nói nốt cho anh thấy rõ được toàn cảnh.
“8 năm qua, 4 năm trước khi gặp anh, kể từ lúc em lần đầu tiên nhận ra mình không phải là tất cả những thứ này, thực tế, mình không là cái gì để neo đậu cả, thì mỗi ngày mỗi ngày, em đều quan sát nội tâm mình. Anh biết không, càng để ý, càng chứng kiến, mới càng thấy ra bao định kiến, bao tù ngục, bao lý tưởng mình tự nhốt mình vào, và tự gây khổ đau cho chính mình bởi những lý tưởng đó. Cứ 2 ngày em lại oà lên nức nở khóc vì nhận ra nhà tù tự mình xây và xả thân để bảo vệ. Vậy là chồng chất bao nhiêu lập trình tích tụ từ cả cuộc đời hay vài kiếp người hay vài thế hệ Gene di truyền.. cứ từng lớp từng lớp được nhìn ra và buông xuống, hết ngày này qua tháng nọ, để mỗi ngày mình hành xử trong sáng hơn, thật thà hơn, thực tiễn hơn.
Khi gặp anh là em đã có 4 năm nhận biết để mà thanh lọc mình như vậy, và 4 năm mình sống bên nhau, mỗi lúc em vẫn đang tiếp tục tự biết mình, gỡ đi những rào cản, thấy ra những sai lầm. Vậy xét về mặt thời gian, em đã có 8 năm va đập, trải nghiệm, thấy ra và buông xuống các lập trình, ảo tưởng. Còn anh thì chưa bắt đầu ngày nào.
Nhưng sự thể chưa dừng lại ở đó. Cứ cho là mỗi người chúng ta ít nhiều có số lập trình, định kiến, ảo tưởng.. hao hao nhau đi. Và sống trên cõi đời này nếu không tỉnh biết thì mỗi ngày lại tự chất thêm cho mình một vài ảo tưởng, định kiến mới. Thì trong khi em đang buông dần các lập trình này và đã được 8 năm, thì anh vẫn mỗi ngày tích luỹ thêm các ảo tưởng và lập trình mới. Mỗi khi ta có mâu thuẫn gây tổn thương nhau, thì em nhìn lại mình, nhận ra sai lầm và ảo tưởng nào đã giật dây mình, thì buông xuống, bỏ đi ảo tưởng đó. Còn anh cũng vậy, anh cũng tìm cách sửa chữa sai lầm, nhưng không phải bằng cách nhìn lại ảo tưởng của mình, mà là cố gắng lập trình THÊM cho mình những định kiến mới, những ảo tưởng mới… sao cho giống với hình thức lý tưởng.
Vậy, dù cũng muốn tốt đẹp hơn, nhưng rõ ràng anh ngày càng nhiều lập trình, như chương trình cài thêm nhiều hệ điều hành vậy. Vậy thì khoảng cách giữa hai người là quá xa khi anh muốn bắt đầu quan sát tỉnh biết phải không?
– Đúng thế.. Vậy thì phải làm sao???
– Điều đó cũng không phải là vấn đề. Bởi khi tỉnh táo trọn vẹn thì lập trình nào rồi cũng sẽ bị phát hiện hết. Thời gian đầu chưa quen có thể anh sẽ thường xuyên bị cuốn vào các lập trình khác nhau, nhưng nếu có người chỉ dẫn và anh thực sự hứng thú, nghiêm túc với việc thấy ra sự thật, thì cũng chẳng có gì khó. Có điều, nếu anh nghĩ quay vào quan sát, thấy biết mình.. nhằm mục đích được “là người đồng hành” với em, thì chính nó sẽ dạy cho anh bài học đấy..
– Không, không.. anh từ lâu đã biết nó rất vi diệu nhưng do chủ quan và bị cuốn theo cuộc sống mà không thực hành. Nay em nói như vậy cũng là cơ hội tốt để anh bắt đầu thực hiện, anh làm điều này vì chính anh chứ không phải vì để có em. Kể cả nếu mình chia tay anh sẽ vẫn thấy biết mình..
– Vâng, nhưng em cũng xin nói rõ dù anh có thực hành quan sát và bắt đầu ngay hôm nay, thì em cũng vẫn xin không coi anh là người đồng hành.
– Tại sao lại thế?
– Em có đọc bài kệ này của Đức Phật:
Khi cùng sánh bước đường đời
Nếu không tìm được một người so ra
Hơn ta hay chỉ bằng ta
Một mình rong ruổi thế mà lại hay,
Gặp người ngu muội phiền thay
Chớ nên kết bạn có ngày khổ đau.
– Vậy thì quả là không công bằng! Nếu ai cũng chỉ chấp nhận ở cùng người bằng hoặc hơn, thì những người kém họ ở với ai?
– Thực ra họ có thể ở cùng với người kém như họ anh à. Tuy vậy, cũng có rất nhiều trường hợp ví dụ như đệ tử ở với thầy, nhưng thầy phải rõ biết trình độ để mà cư xử và tự vệ hợp lý.
– Khi em nói “không đồng hành” cùng anh, không có nghĩa là chúng ta hết tình nghĩa hay thôi không sống cùng nhau, cái đó để tuỳ duyên. Mà Không đồng hành nghĩa là em không còn coi anh là đồng đẳng trong nhận thức, và vì vậy sẽ không còn câu nệ việc phải tương giao về Đạo với anh. Trước đây em ức chế vì không nhận ra được điểm mù này, nên càng nói anh càng không hiểu, đó chính là sai lầm của em.
Khi không coi anh là người đồng hành nữa, thì anh đi con đường của riêng anh, va vào bụi cây hay bãi ao nào thì em cũng không còn ngạc nhiên hay sốt ruột, dĩ nhiên em sẽ vẫn mách bảo anh theo lương tri của mình, nhưng chuyện anh có nghe và hiểu hay không thì không còn quan trọng như trước nữa.
Khi bị anh chửi mắng vô cớ, em cũng không còn phải nhắc anh nhìn lại hay thấy biết thực tại nữa, em chỉ cần lánh đi tự bảo trọng là xong.
Giống như khi nhận ra một kẻ đang say rượu, chỉ cho hắn đừng ngã xuống ao, nhưng bị hắn đánh, thì đâu ai cần tốn lời giải thích hay chỉ dẫn, cứ lánh đi để người đó bao giờ hết say thì tự nhận ra thôi.
– Không, anh không muốn như vậy. Anh muốn được em chỉ dẫn, anh không muốn mình sống với nhau mà anh không nhận được thật nhiều hiểu biết từ em..
– Muốn được chỉ dẫn thì chỉ cần hỏi và chân thành lắng nghe, thấy điều gì không hiểu hoặc cảm thấy trái ý thì chân thành tìm hiểu. Em chẳng từ chối bất cứ ai tìm chỉ dẫn từ em.
Nhưng không đặt câu hỏi hoặc giao tiếp chỉ để hơn thua thể hiện mình, hoặc tự giả định rồi đánh nhau với giả định đó bằng cách tấn công em, thì em xin rút lui không liên quan. Vì thế em thông báo trước với anh, là sẽ rất khác trước đây, khi em còn quá ngu muội nhiệt tình giải thích và mong chờ sự tỉnh táo ở anh, thì từ nay trở đi em sẽ không như vậy nữa, em sẽ lánh đi thôi. Không phải là bỏ nhà đi, mà là ngưng giao tiếp, ra phòng khác, để anh bình tĩnh rồi thì sống tiếp, còn anh có u mê hay không thì không còn là việc em quan tâm nữa.
– Anh biết mình hay có những cơn điên như vậy, nhưng anh không muốn bị em bỏ mặc. Bao năm qua nhờ em mà anh thấy được nhiều điều..
– Thực ra anh chưa thấy được điều gì đâu. Dù em nói nhiều nhưng làm sao bằng anh tự biết mình? Vì vậy lời nói của em với người không biết tự soi sáng cũng là vô ích và thậm chí còn là ảo tưởng của chính em nữa. Giờ thì em sám hối rồi và nguyện chỉ hết lòng chia sẻ với người hữu duyên.
– Làm sao để có duyên với em đây?
– Tự anh tạo ra đi. Tự anh thực hành quan sát, rồi tự anh chủ động chia sẻ và hỏi em. Tự anh chiêm nghiệm. Em sẽ không nhắc, không hỏi, không thúc đốc, đó là việc ở anh. Có điều nếu anh vẫn nhìn em như một cô gái bé bỏng trong nhà, nương tựa vào vòng tay anh, nghe lời anh chỉ dạy, thì sẽ không học được gì đâu. Hãy thành tâm coi em như một người thầy của anh trong việc này, như vậy tâm anh sẽ cởi mở. Còn nếu vẫn giữ thái độ khiêu khích và xấc xược, được chỉ dẫn nhưng lại giở giọng hỗn láo, thì không thầy nào chỉ cho đâu, tự mà học.
– Anh đồng ý, anh coi em là người thầy của anh, hãy chỉ dẫn cho anh.
Từ đó trở đi, trong vòng 7 ngày tự quan sát mình, Eliott chủ động gọi điện cho mẹ ruột rồi khóc, nói với mẹ anh rằng “Cả đời con chưa bao giờ trải qua một cuộc cách mạng nào hơn thế này. Con nhận ra quá nhiều thứ tạp nham trong chính mình, mình là con rối liên tục nghe những câu kích động trong đầu “Giết nó đi, loại bỏ nó đi, trừng phạt nó đi”.. mà luôn là dành cho người con yêu thương, khi chưa tỉnh biết con vô thức nổi nóng, chửi bới người khác mà không hề nhận ra mình đang là con rối của tâm trí. Chưa bao giờ con thấy con thay đổi nhiều như 1 tuần nay.. Đây là cuộc cách mạng của đời con..”
Sau nhiều năm vật lộn, sự chọc ngoáy, đàn áp và chửi rủa vô cớ, thì không ngờ mọi thứ hằn học, đâm chọc, cấu nghiến nhân danh tình yêu, gia đình, đạo đức.. từ phía chàng từ 100% giảm còn 5% chỉ trong 1 tuần. Tôi chính thức được yên thân 😆.
Hai đứa “như hai cái cây đứng song song cạnh nhau trong ngày không có gió” (Trịnh Công Sơn) 🤣, vui, nhàn, khoẻ, thân tình.
Đến nay đã tròn 2 năm từ ngày chàng quan sát bản thân, đã có những lúc chàng ôm tôi khóc suốt 1 tuần, ngày nào nhìn tôi mà nước mắt cũng rơi lã chã, mồm lẩm bẩm “Anh xin lỗi em, anh đã quá tệ mà không hề biết. Anh đã quá ngu muội và làm khổ em quá nhiều..”
“Ah, anh lại vừa thấy ra được một số lập trình chứ gì?” tôi cười hề hề
“Ừ. Hu hu, sao nó lại kinh tởm thế…”
“Hê hê.. còn nhiều, còn nhiều, cứ điềm tĩnh thưởng thức, nhưng em hiểu cảm giác này của anh, thật tuyệt, hê hê hê..”
Trải nghiệm này cho tôi thấy quá nhiều bài học, từ đó không còn chủ quan về việc quan sát tỉnh biết nữa, lập hẳn Như Là chỉ để nói về điều đó cho nó bõ ghét 😄
Thêm nữa, tôi nhận ra rằng, nếu một cặp đôi (bạn bè hay yêu đương) mà không có sự tỉnh biết trong đó, thì không sớm hoặc muộn sẽ lộ rõ bản chất của mối quan hệ, là không hề vô tư mà có ràng buộc và hợp đồng vô hình trong đó. Thực ra hợp đồng cũng tốt, nhưng tốt hơn khi nó được thừa nhận và minh bạch.
Quay về thời điểm hiện tại khi viết bài này
Cuộc sống gia đình tôi có nhiều xáo trộn do Covid, chuyển nhà vào Nha Trang..v.v. nhưng mỗi xáo trộn tới trong sự điềm tĩnh rõ biết. Đôi chút có xao động hay cuống lên thì thật nhanh chóng nhận ra ảo tưởng mà buông liền và quay lại với thực tại.
Tôi hay nói vui nhà mình giờ như cái chùa. Ngoài tiếng la hét của trẻ con thì tuyệt nhiên chả ai nói với ai câu nào. Nói cái gì thì vì cần nói, mà cái cần nói cũng là những việc bây giờ ở đây hoặc kế hoạch ngắn hạn cần biết. Rất ngắn gọn và thiết thực, không còn ảo tưởng xa xôi, ời hỡi ở đâu. Ai làm việc người đó, ai thấy nhà bừa mà rảnh thì tự vui vẻ đi dọn. Ai thấy thèm ăn kem thì rủ cả nhà, không ai đi thì vui vẻ tự đi ăn. Ai thấy thèm hơi ấm của ai thì tự rúc vào, được thì liên hoan không thì thôi vẫn vui hết nấc. Không còn dằn vặt trăn trở tự kết các câu chuyện bình luận trong đầu.
Nói là “giống cái chùa” là giống ở nghĩa an nhiên tự túc, độc lập mà mật thiết vậy thôi. Chứ đương nhiên bọn tôi không phải người xuất gia nên vẫn sống cuộc sống lứa đôi bình thường.
Để kết thúc chương N này, xin kể một câu chuyện tôi và chàng mấy hôm trước:
– Anh ơi, tự dưng nhớ anh thế.. thấy anh đẹp giai thế.. – mình sán vào chàng và hôn hít
Anh ôm lấy mình thật say đắm nồng nàn, thì thầm: “uh, anh biết từ sáng rồi..”
“Anh cảm nhận được em yêu anh á..?” Mình nũng nịu trao cho anh nụ hôn ngọt ngào miên man
“Ah không, sáng app vừa báo hôm nay em rụng trứng..” – anh nhiệt tình hưởng ứng..
Oh yeah!
Một suy nghĩ 1 thoughts on “Truyện chưa biết đặt tên (Phần N)”