Xin chào, bạn tên gì?
-Tôi tên là Nguyễn Hoài Anh.
Bạn đã tham gia khoá Như Không nào?
-Tôi đã tham gia khoá Như Không ngày 6-12/6 tổ chức tại Nha Trang.
Trước khi tham dự Như Không, bạn đã thực hành Quan sát tâm chưa?
– Tôi có thử quan sát tâm một thời gian.
Bạn học được gì từ Như Không?
– Như Không giúp tôi quan sát, nhận biết thực tại bao gồm cơ thể, tâm trí, cảm xúc, hoàn cảnh, thấy rõ hơn về cách tâm trí vận hành và làm sao để nhận ra chúng. Ngoài ra, lớp còn truyền tải kiến thức về tại sao kỹ năng thấy biết là quan trọng, và tỉnh thức có nghĩa là gì.
Điều gì trong cách dạy ở Như Không khiến bạn thấy hiệu quả nhất cho mình?
Tôi rất thích cách giảng dạy ở Như Không vì tôi được chơi vui, không khí lớp học thoải mái, giáo viên chỉ thẳng vấn đề mà học viên đang vướng mắc. Tôi không chỉ học hỏi được khi giáo viên chỉ cho mình mà còn được khai mở khi nghe chị giải đáp những vấn đề của mọi người xung quanh. Trước khi tới lớp học, tôi mang theo khá nhiều băn khoăn và trăn trở, nhưng khi ra về, tôi cảm thấy sáng tỏ. Lý thuyết không mơ hồ mà tự thực nghiệm ngay qua trò chơi.
Việc thực hành của bạn trong cuộc sống hàng ngày sau lớp Như Không như thế nào?
Tôi thực hành đều đặn hơn, tuy không cần cố gắng. Lớp học đã tạo được đà cho tôi tự quan sát thân tâm, cảm xúc và hoàn cảnh; ươm mầm những nhân tố giúp tôi kích hoạt sức mạnh tinh thần của bản thân nên sau khi rời lớp, guồng quay vẫn tiếp tục. Tôi nhận ra thêm được rất nhiều điều ở ngay thời điểm sự việc xảy ra và cảm thấy ngày càng thích thú với việc quan sát, khám phá chính bản thân mình, phản ứng của mình với sự việc hơn là để ý tới người khác.
Có gì thay đổi trong cách bạn quan sát mình và xung quanh, sau khoá học Như Không?
Tôi quan sát mình với hoàn cảnh, với 1 sự nhận biết tự nhiên dù rằng tôi không hề chủ tâm cố gắng tập trung vào đó. Tôi nhận ra nhiều sai lầm trong cách thực hành trước đây khi vẫn bị những suy nghĩ dẫn dụ làm theo. Giờ tôi đã hiểu như thế nào là suy nghĩ/cảm xúc đến và đi, không cần làm gì cả. Thật thú vị.
Điều khác biệt ở mình mà bạn nhận ra sau khi tham gia lớp Như Không?
Trước đây tôi luôn vật lộn với mớ cảm xúc của mình, khi thì tự tin ngút trời nghĩ là mình là người rất ra gì và này nọ, khi lại tự dìm dập bản thân nghĩ rằng mình không xứng đáng được hưởng điều gì tốt đẹp cả. Có những lúc tôi đã từng hoang mang không biết mình có bị bipolar hay 1 căn bệnh tâm thần nào đó không vì tôi mỗi lúc 1 kiểu nay thế này mai thế khác, thay đổi nhanh tới mức chóng mặt với quá nhiều luồng suy nghĩ điên cuồng cứ đánh nhau chan chát. Tôi từng tự hào rằng mình là 1 người tử tế với rất nhiều tư tưởng nhân văn cao đẹp, nhưng rồi tôi không thể chấp nhận được khi loáng thoáng thấy bóng dáng của con quỷ xấu xa trong chính mình. Tôi không cho phép. Tôi xua đuổi những suy nghĩ mà theo tiêu chuẩn của tôi là xấu, cất hết chúng vào ngăn kéo trong đầu, tưởng rằng vậy là xong vì cũng chả ai biết đc. Nhưng người duy nhất phải đối diện với những ngăn kéo được giấu kín đó là tôi, tôi rốt cuộc vẫn chính là người được thưởng thức chất lượng cuộc sống do tôi tự tạo ra. Vào ngày cuối cùng khi kết thúc khoá học, tôi sung sướng khi nhận ra mình là một người rất chi là bình thường, nhưng độc nhất. Tôi tự hào được sống với mọi cảm xúc và cho phép mọi suy nghĩ điên rồ nhất được tới mà bớt hẳn và dần không kiểm soát chúng. Tôi hạnh phúc khi nhận ra cuộc sống của mình hoàn toàn tự do không hề lệ thuộc ngay cả vào những suy nghĩ của chính mình, chứ đừng nói là thế lực bên ngoài nào áp đặt lên.
Đây không phải những lí thuyết sáo rỗng hay những điều được nghe từ người khác mà là những gì tôi thực sự trải nghiệm. Tôi yêu sự kì diệu, thiên biến vạn hoá của cuộc sống.
Sự hài lòng của bạn về bản thân có gì thay đổi sau lớp Như Không?
Trước đây tôi nghĩ rằng mình có nhiều thứ hơn người, tôi luôn hướng tới sự hoàn hảo, mong muốn phát triển bản thân, tưởng rằng mình rất yêu và chiều chuộng bản thân mình nhưng thực ra toàn là sự nguỵ trang tự đặt áp lực. Tôi chỉ yêu tôi khi tôi đẹp, khi được mọi người công nhận mình tài giỏi thông minh xinh đẹp, còn khi tôi béo tôi xấu, khi tôi không hài lòng với 1 điều gì đó ở mình thì tôi lại chán ghét, bỏ bê bản thân và đối xử với mình tệ bạc. Bây giờ, hơn bao giờ hết, tôi hài lòng và biết ơn tất cả những gì mình có. Tôi biết chăm sóc bản thân thực sự. Tự nhiên tôi cũng hài lòng hơn về những người xung quanh và biết chăm sóc người khác mà bớt áp đặt lên cuộc sống của họ. Tôi nhận ra mình đã từng vì những tiêu chuẩn của bản thân về cái đẹp, sự sạch sẽ, cách hành xử… mà làm khổ mọi người xung quanh như thế nào.
Sự hài lòng của bạn về hoàn cảnh sống có gì thay đổi sau lớp Như Không?
Tôi vẫn có mong muốn về 1 hoặc vài phiên bản cuộc sống mà tôi yêu thích, nhưng không bị áp lực là phải như vậy thì tôi mới vui. Thái độ của tôi khi tiếp nhận hoàn cảnh và mọi thứ tới với mình dễ chịu hơn. Tôi thấy biết ơn những gì cuộc sống mang tới cho mình, trân trọng những gì người khác làm cho mình hơn. Trước đây tôi nghĩ vì tôi như thế này như thế kia nên tôi xứng đáng được hưởng tất cả những điều đó, tôi coi việc mọi người yêu thương và đối xử tốt với mình là đương nhiên. Tất cả những gì mà tốt đẹp thì là của tôi, do tôi và vì tôi. Nhưng mà những điều xấu xảy tới thì tôi lại hay đổ lỗi cho hoàn cảnh, tại sao lúc đó thì tôi không nghĩ là do chính mình? Tôi đã từng không hiểu biết ơn là gì, biết ơn không có trong từ điển của tôi. Nhưng giờ sống trong cảm giác này mỗi ngày, tôi cảm thấy hạnh phúc được nhân lên rất nhiều lần, tôi hiểu vì sao biết ơn là cội nguồn của hạnh phúc.
Từ đâu bạn lại có cảm giác biết ơn đó sau khoá học?
Trước đây tôi sống không biết ơn vì tôi nghĩ mọi thứ đều do tôi có những yếu tố nọ kia mà có, được mọi người đối xử tốt thì cũng nghĩ là do mình xứng đáng được hưởng.
Nhưng sau đó tôi thấy chả có cái gì là do mình cả. Tôi vẫn nhớ trong lớp lúc mọi người làm bài tập quăng túi cát nhỏ cho nhau và chị Ly hướng dẫn cách phối hợp chuyển động sao cho đỡ tốn sức nhất, khi thực hành bỗng tôi nhận ra không có gì là do mình cả mà đó là mình hoà hợp với sự vận hành tự nhiên của vạn vật.
Hồi trước khi tôi mới qua UK học, khi đi xuống xe bus tất cả mọi người đều cảm ơn bác tài xế, tôi thì không, vì tôi nghĩ rằng đó là trách nhiệm của người ta, lái xe thì phải vậy. Và tôi cũng chẳng muốn làm theo người khác khi trong lòng không cảm thấy thế. Xong 1 số lúc tôi cũng lí nhí cảm ơn khi thấy mình khác người quá (dưới áp lực mình tự cảm nhận từ đám đông).
Vậy mà giờ đi grab cứ xuống xe là tôi lại cảm ơn rất chân thành vì người ta đã chở mình tới nơi và dễ chịu với mình.
Tôi thấy mình quá nhỏ bé trong vũ trụ bao la và kì diệu, tôi được như thế này là vì đời cho ta thế. Tôi cảm ơn đời cho tôi những công cụ để trải nghiệm. Nghĩ lại tôi cứ thấy xúc động chảy nước mắt ấy..
Cách bạn đối diện với những điều không như ý có gì thay đổi sau lớp Như Không?
Trước đây tôi hay lên 1 hoặc vài kịch bản có sẵn trong đầu về những tình huống có thể xảy ra. Khi chuyện không diễn ra theo kịch bản, tôi cảm thấy rất khó chấp nhận, tôi khó chịu trong lòng và có sự đau tức dữ dội trên cơ thể. Điều này lâu dần tích tụ đã khiến tôi bị đau dạ dày kinh niên. Và mỗi lần chỉ cần lo lắng stress mất ngủ là tôi lại lên cơn đau dạ dày. Sau lớp học, tôi chấp nhận những điều bất như ý nhẹ nhàng hơn, không bị đau tức khó chịu nữa, hoặc có còn thì cảm giác khó chịu cũng rất nhanh qua.
Quan điểm của bạn về Hạnh phúc thay đổi thế nào sau khoá học?
Trước đây tôi nghĩ hạnh phúc là khi mọi thứ diễn ra theo ý mình. Sau đó khi nhiều thứ theo ý mình quá thì tôi lại hụt hẫng, thấy là cái gì cũng theo ý mình thì chán phèo, phải có gì khác đi mới vui và mới có cơ hội cho mình sáng tạo (và chủ yếu là thế mới chứng minh được là mình giỏi, mình hơn người). Nên lúc thì tôi thích sự việc xảy ra theo ý mình còn lúc thì muốn nó phải diễn biến khác đi, chung quy lại vẫn là mong muốn của cái tôi, của tự ngã. Bây giờ tôi thấy hạnh phúc là mình đón nhận mọi thứ đến với mình và sống trọn vẹn với mọi cảm xúc khi nó xảy ra. Tôi hiểu rằng bất cứ lúc nào cũng có thể hạnh phúc. Buồn, đau, nghèo không nhất thiết phải gắn thêm chữ khổ vào sau đó. Linh hoạt trong mọi hoàn cảnh, không bị bó buộc vào cái thích hay không thích, sự lựa chọn của tâm trí nữa.
Bạn có thể nói thêm từ đâu bạn nhận ra buồn, đau, nghèo.. không nhất thiết phải gắn thêm chữ khổ .. được không?
Mọi người thì hay sợ buồn vì cứ nghe tới buồn là sẽ nghĩ là khổ. Trước đây thì tôi không sợ buồn mà nghĩ nó cũng có vẻ đẹp và sự thú vị riêng, ví dụ như xem 1 bộ phim rồi khóc, cũng đâu nhất thiết phải khổ. Tôi đã từng rất đam mê xem phim tình yêu lâm li bi đát rồi ngồi khóc rưng rức. Sáng hôm sau mắt sưng húp nhưng vẫn cười được. Hết phim là hết chuyện. Tôi nhận ra điều đó trong những lựa chọn của mình. Nhưng khi đi vào cuộc sống thì sự nhận biết lại khó hơn, dễ lẫn lộn. Nhiều khi mình lựa chọn 1 điều mình biết là mang lại nỗi buồn cho mình, nhưng khi không còn thích thú điều đó nữa, mình hoàn toàn có thể thay đổi mà tôi hay quên mất điều này.
Đau với nghèo thì hẳn khó hơn, chẳng ai thích. Có nhiều lần tôi trải nghiệm cơn đau, lúc đầu thì còn la hét giãy giụa, mong cơn đau biến đi, tới lúc đau quá nằm im, không còn sức mà chống cự thì 1 lúc sau nó cũng tự hết từ lúc nào không hay. Hoặc là có lúc tôi nhớ về nỗi đau khi mất người thân, cũng khóc lóc vật vã nhưng ai đó bảo mình đừng than khóc thì tất nhiên là không làm rồi.
Tôi cảm thấy những nỗi đau đó là xứng đáng và cũng sẵn sàng sống trọn vẹn với cảm xúc ấy mà không thấy có cái sự chịu khổ vì đau.
Từ khi vào TP HCM sống ở nơi đất khách quê người, tôi được tiếp xúc với nhiều tầng lớp lao động tứ xứ, họ làm việc tay chân nhưng luôn mỉm cười cảm ơn, có cả những người nghèo không nơi nương tựa, nhưng khi họ nhìn thấy mình họ vẫn có thể gật đầu, nở 1 nụ cười. Nhìn những con người như thế tôi cảm nhận rằng rõ ràng nghèo không nhất thiết phải khổ tí nào.
Bạn nghĩ sao về việc “làm thế nào để duy trì được Hạnh phúc?” ?
Tôi không còn quan điểm duy trì bất cứ 1 trạng thái nào. Tôi hiểu rằng mọi thứ đến rồi đi, hãy đón nhận khi chúng đến và sống trọn vẹn, thì khi chúng đi mình không tiếc nuối.
Điều gì trong lớp Như Không là chìa khoá giúp bạn?
Câu trả lời đến bất chợt trong khoảnh khắc aha khi đang đánh răng hoặc khi kết thúc 1 buổi học tối về nằm trên giường nghỉ ngơi thả lỏng tự dưng tôi ngộ ra, nên không nhớ là bài tập nào trong lớp. Thực ra thì mọi bài tập trong khoá học đều được xây dựng rất linh hoạt và bổ ích, có tác động tổng hoà, thật khó để phân tách rõ ràng bài tập nào đã kích hoạt chìa khoá cho những câu hỏi trên. Mỗi 1 ngày học xong, về tới nhà tôi lại thấy ra được nhiều điều, vỡ ra nhiều ảo tưởng.
Dư âm gì từ lớp học khiến bạn tiếp tục nhận ra về mình và cuộc sống dù khoá Như Không đã kết thúc?
Cái này tôi không rõ nhưng có lẽ do quán tính thực hiện việc quan sát nên khi trở về với cuộc sống thường nhật tôi vẫn có nhiều khoảnh khắc nhận ra chính mình, ngộ ra những điều đã được truyền đạt trên lớp. Như tôi đã nói, lớp học đã ươm mầm rất nhiều “hạt giống” bên trong mỗi học viên nên khi rời giáo viên, rời nguồn năng lượng an bình ở lớp học, tôi vẫn tiếp tục “gặt” được những thành quả tốt đẹp, tiếp tục nhận ra về mình và có sự nhìn nhận đúng về cuộc sống.
Như Không có giúp bạn tháo gỡ hiểu lầm nào không?
Quá nhiều hiểu lầm trong cách tu tập, cũng như quá nhiều ảo tưởng của tôi về chính mình, về hoàn cảnh. Trước khi học Như Không, tôi đang bay ở tầng mây tu sở đắc, phấn đấu để đạt được hạnh quả nào đó, để hơn người, cố gắng để duy trì “Niết Bàn” và bám vào cảm giác an yên hoan hỉ mình đang có. Tôi ép mình phải theo những tiêu chuẩn mà tôi cho là những dấu hiệu của người giác ngộ có.
Giờ chân tôi chạm đất và cảm nhận cuộc sống với các giác quan bình thường. Mọi việc tôi ứng xử tự tác như thực tế hoàn cảnh tôi cảm thấy cần như vậy, trong điều kiện thực tại thân tâm tôi cảm nhận và cho phép. Thấy mình tham gia vào cuộc sống như 1 người bình thường chứ không còn ảo mộng ta đây là ai nữa. 😂 Tôi cũng không còn mong trở thành ai cả, không bắt mình phải thế này hay thế khác, tôi thấy mình là phiên bản tuyệt vời nhất ở hiện tại.
Bạn sẽ giới thiệu lớp Như Không tới người quen của mình chứ?
Tất nhiên rồi. Vì tôi thấy đây là một khoá học quá ư hữu ích, và quá là vui 😆 Học mà chơi, chơi mà ngộ. Học 1 lần, tác dụng cả đời 😆.
Tôi cũng có mong muốn giới thiệu khoá học này tới rất nhiều người bạn nước ngoài của mình nếu điều kiện lớp học cho phép. Trong 1 vài lần trò chuyện với bạn bè nước ngoài, tôi có chia sẻ những điều tôi học được, họ hỏi vì sao mà tôi biết. Tôi có gợi ý cho họ một số cuốn sách mà tôi từng đọc và cho là hữu dụng. Tuy nhiên, rút kinh nghiệm từ bản thân tôi trước đây từng đọc và nghe rất nhiều lí thuyết nhưng chỉ khi thực hành trực tiếp tôi mới thấy vẫn ố à, vẫn vỡ ra được nhiều điều.
Tôi mong rằng khoá học sẽ được nhân rộng tới nhiều người, không chỉ trong nước mà cả quốc tế.
Cảm ơn bạn!
Một suy nghĩ 1 thoughts on ““Buồn, đau, nghèo không nhất thiết phải gắn thêm chữ khổ..””