Leo 4 tuổi, con tự quyết hầu như mọi thứ và rất chủ động trong việc mặc gì, ăn gì, ngày hôm nay con sẽ làm gì..
Khi ở với mẹ, con có thể tự chơi một mình vui vẻ và biết cách hỏi xin rất chừng mực. Nhưng cứ có ba, thì con sẽ đòi hỏi, ăn vạ, mè nheo, rên rỉ ỉ ôi để ba phải làm bằng được theo ý con.
Mẹ thấy rõ ba lúng túng và loay hoay. Trước đây ba sẽ quát con, ném cho con những câu nói giận dỗi, lườm con, đứng lên bỏ đi và lầm bầm một cách hằn học, rồi con sẽ khóc vì đau buồn.
Bây giờ thì lại khác, ba sẽ chần chừ, tìm cách thuyết phục và giải thích cho con, nhưng dĩ nhiên con không bao giờ chấp nhận lắng nghe, mà sẽ rên rỉ và mè nheo nhiều hơn.
Ba nhấp nhổm loay hoay mãi.. rồi cầu cứu sang mẹ.
Mẹ hướng dẫn ba “quyết đoán, nhẹ nhàng, không nói nhiều. Để yên và cho phép con được ỉ ôi cho tới khi con thấy rằng điều đó không tác động được vào ba”.. nhưng ba không làm được.
Mẹ thấy vậy đành “cầm tay chỉ việc” cho ba. Mẹ nhẹ nhàng nói ba hãy chào Leo và đi ra khỏi nhà, mẹ sẽ ở lại với con cho tới khi con điềm tĩnh hơn.
Ba làm theo, nhẹ nhàng nói với Leo “Ba sẽ đi khỏi nhà cho tới khi con điềm tĩnh lại, mẹ sẽ ở đây với con”.
Leo gào khóc dữ dội, mẹ nói ba đi dứt khoát. Mẹ chốt cửa nhà, đưa Leo vào phòng ngủ và chốt luôn cửa phòng ngủ. Mẹ ngồi đó nhìn Leo đang vật vã gào khóc, con nấc lên từng chặp không thể kìm chế được
- Con muốn papa, con muốn papa..
- Leo ba sẽ quay về khi con biết đợi và để ba có thời gian làm việc của ba.
Leo tiếp tục lăn lộn vật vã khóc lóc.
Mẹ nhìn con và nhớ lại cả quãng đời của mẹ, đã từng ăn vạ như vậy vì những mong muốn của bản thân. Muốn công ty phải như thế này, muốn được đối xử như thế kia, muốn cuộc đời phải như thế nọ.. Mất 40 năm để học đối diện với những điều bất như ý, cũng gào khóc đau đớn đâu khác gì con.
Vì vậy mẹ ngồi yên đó nhìn con đầy cảm thông. Để học đi qua điều bất như ý, chỉ có cách là.. cứ đi qua nó, khóc lóc, đau khổ, vật vã.. cũng đành.
Mẹ không bắt con phải nín, không yêu cầu con phải nghiêm chỉnh, mẹ dang tay nếu con muốn được ôm, mẹ vỗ lưng nếu con khó thở, mẹ day trán và vùng xoang nếu con cần hít sâu..
Mẹ ở đây nhìn con đi qua cơn ác mộng “không được điều ta muốn”.
15P sau con đỡ khóc, ôm mẹ thật chặt, được mẹ âu yếm.
Mẹ nói với con “có nhiều thứ mình thích và muốn, nhưng không phải lúc nào cũng theo ý mình đâu con, ba đi khỏi nhà để con tập bình tĩnh lại nhé, rồi ba sẽ quay về”.
Thực ra vì ba cũng đang phải học cho phép con được học đối diện với sự thất vọng, bực mình khi ai đó không làm theo ý. Ba cũng non nớt như con vậy, nên mẹ mới cách ly hai ba con.
- Mẹ ơi, con muốn papa
- Leo, papa sẽ quay về khi con điềm tĩnh. Ba cần nấu ăn nên không thể chơi được với con. Con có thể đợi ba nấu ăn xong, cả nhà ăn tối xong, rồi chơi với ba không?
- Con đợi được.. – Leo khóc nấc
Mẹ nhắn điện thoại mời ba quay lại nhà. Leo thấy ba thì ôm khóc nức nở. Ba nói ba bận, con muốn tự chơi, chơi với mẹ, hay ngồi xem phim. Con chọn ngồi xem phim.
Sau đó mẹ nói chuyện riêng với ba.
- “Anh ạ, con mới 4 tuổi, đang phải học cách chấp nhận lời từ chối. Nó không dễ dàng đâu. Anh cũng đã trải qua và biết nó khó khăn như nào kể cả khi mình là người lớn. Chính vì thế anh cần xác định và cho phép con được trải qua sự vật lộn này như khóc lóc, đau đớn, ăn vạ, gào thét..
Không vì thế mà mình thấy tội lỗi, hay không vì thế mà mình sốt ruột với con. Mình cứ có mặt, hiện diện và để con trải qua những cảm xúc đó, không được bỏ mặc con. Nếu khi nhỏ không tập làm quen dần, cứ ăn vạ là được như ý, thì tới 30 tuổi sẽ dùng mọi thủ đoạn và sự hung hãn để tấn công bạn gái, tấn công người lạ.. khi tình huống không được như ý mình. Tới lúc đó sẽ rất khó để dạy bảo.
Thà bây giờ con mới 4 tuổi, gào khóc lăn lộn trong sự yêu thương và kiên nhẫn của mình để dần làm quen với điều bất như ý. Còn hơn để tới sau này quá muộn.
Em cũng không thích là người đóng vai cảnh sát trong trường hợp như thế này đâu. Anh cần tự học quyết đoán mà vẫn nhẹ nhàng với con. Khi đã giải thích cho con hiểu rồi thì không cần nói đi nói lại hằng mong thuyết phục con chấp nhận. Bởi trong đó có sự kỳ vọng, chầu chực vào việc con ngưng khóc hay mè nheo, rằng con phải đồng ý với mình.
Anh không cần phải mong cầu điều đó, mà cứ để con được tự nhiên. Một người có thể không đồng ý nhưng vẫn cần học cách chấp nhận và tôn trọng tự do của người khác. Vì thế: quyết đoán, giải thích đủ, không sa đà vào thuyết phục, không sa đà vào cầu cạnh con phải nín khóc hay phải không ăn vạ, cho con được tự nhiên và để con tự học đối diện theo thời gian bao lâu mà con cần.’
Sau bữa ăn tối, Leo và papa rủ nhau cùng chơi Lego, đúng như kế hoạch
Mẹ: Leo, mẹ rất tự hào về con!
Ba: cả ba cũng vậy
Leo: Tại sao ạ?
Mẹ: Bởi vì dù gặp phải chuyện không như con thích, nhưng con vẫn kiên nhẫn và chờ đợi được.
Ba: Đó là điều rất khó!
Mẹ: Đúng vậy. Nó khó tới mức nhiều người lớn vẫn phải học và chưa làm được. Con có nhớ con hỏi mẹ Buddha dạy gì không? Đó cũng là một điều Buddha dạy mọi người đó.
Leo: Nhưng Buddha không ở đây nữa rồi
Mẹ: Đúng rồi. Nhưng có các vị sư, và nhiều người khác, đang tiếp tục dạy mọi người. Con còn nhớ con hỏi mẹ sư làm gì không?
Leo gật gật đầu.
– Mẹ ơi, con thì thế nào?
– Ah, con mới 4 tuổi và đang làm quen, nhưng con đã học rất tốt. Ba cũng đang phải học như con đó. Đúng không ba?
– Đúng vậy – ba gật đầu
Mẹ hi vọng con thấy chúng ta đều đang bình đẳng, học bài học của chính mình.