Biết, biết, và đang biết
Chỉ vậy, dòng sông trôi
Nghĩ mình là Tánh Biết
Kẹt liền vào tưởng thôi
Vô Ngã – nhắc ta nhớ
Chớ định danh chính mình
Bởi sự định danh ấy
Tạo màn che – vô minh
Suy nghĩ và vọng tưởng
Là điểm mạnh con người
Buồn thay cũng chính nó
Tạo rào cản nhìn đời
Khi còn đang bối rối
Lặn ngụp trong mê cung
Mọi lý thuyết, ghi nhớ
Trở thành màn che tâm
Cho nên thuyết Tánh Biết
Cũng là màn che thôi
Biết, biết, và đang biết
Dòng sông mình đang trôi
Non-abiding awareness
Biết mà không trụ đâu
Không trụ vào lý thuyết
Không lải nhải trong đầu
Chỉ biết thôi là đủ
“Trong nghe chỉ có nghe
Không có mình trong đó..”
không dùng định danh gì.
Phan Ý Ly
12.4.2023