Khái niệm và Sự thật

Người hỏi     

Sau một thời gian thực hành theo guideline của chị, em nhận ra vài thứ mà em muốn chia sẻ cùng chị như dưới đây và em cũng xin ý kiến của chị xem em có đang ontrack trong việc thực hành không? Có chỗ nào là em vẫn đang ở trong tầng mơ không?

 Việc thực hành quan sát tỉnh biết tưởng là không dễ nhưng sau đó một thời gian nhận ra nó là dễ không tưởng. 

Nói dễ không tưởng bởi vì nó dễ đến mức mà tâm trí chưa bao giờ có thể hình dung ra được là nó lại là như vậy, vì theo như logic thì cần phải làm cái gì đó khổ cực hoặc khó khó thì mới có thành tựu gì đó. Nhưng ở đây nó ngược lại. Lại là việc KHÔNG LÀM GÌ THÊM hay BỚT vào cái thực tại mà chỉ cần biết cái gì đang xảy ra thôi, mà cái việc biết cái gì đang xảy ra thì nó là tự nhiên của mỗi người rồi.

Mà thực ra sau này e thấy cụ thể là nhận ra là mình đang biết (hoặc ko biết) chứ chắc chắn là khi nào mình cũng biết rồi. ( ie: người điên chắc là cũng đang biết như mình thôi, vì họ vẫn nhìn được nghe được, suy nghĩ….  nhưng họ ko biết là họ đang biết )

Em thấy cái cản trở (blockage) làm cho mình không thấy nó dễ là do: Tâm trí khi nào cũng cho rằng ta cần làm thêm cái gì đó mới tốt, ta cần phải sửa cái hiện tại, phải sửa thì mới tiến bộ, mới làm hoàn thiện bản thân, mới có kết quả tốt sau này mới có tương lai xán lạn (luật hoa quả 😀 ) khi nào cũng có ý niệm rằng hiện tại đang có cái gì đó sai sai mà cần phải sửa. 

Ngay cả cái động cơ thực hành tỉnh biết này cũng vậy, cũng cho rằng mình đang sai cái gì đó nên tầm sư học đạo để sửa cho đúng. Nên ban đầu thực hành cũng thấy loay hoay, có sự gắng sức, có sự mong chờ có gì đó thay đổi, tự hỏi nhiều câu hỏi ta sai ở đâu, tại sao thế này thế kia….., cho dù hàng ngày vẫn nghe clip của chị Ly lời vẫn văng vẳng là: chỉ cần biết là được.

Khi mà có những suy nghĩ, cảm xúc tiêu cực, cảm giác khó chịu…. thì tâm trí thường là nó ko chịu chấp nhận, vì nó muốn được có tích cực, phải chân thiện mỹ…. ko được có tham sân si, phải là được cảm giác dễ chịu, thư thái như thần tiên cơ…. (trong vô thức thì mình thực hành để có những cái này thì phải 😀 ). Còn khi mà có những thứ mà mình cho là tích cực, cảm giác ngọt ngào thì lại có thái độ tán dương, nắm giữ muốn nó được tồn tại mãi. Vì trong vô thức cho rằng phải như vậy mới đúng (phải tích cực, dễ chịu như thần tiên mới đúng ).

Nhưng khi thực hành thì mình ko làm gì với những cái đó cả, kể cả cái “tích cực” hay “tiêu cực”, hoàn toàn để nó vậy thôi. Ko đánh nhau gì với cái sân si của mình nữa cũng như không mong cho cái dễ chịu ngọt ngào nó cứ được mãi như vậy mà phó mặc cho thiên nhiên tự vận hành. Mô tả thế này nghe có vẻ vô trách nhiệm hay như người bất cần đời ấy, nhưng cái khác với việc bất cần đời là ở đây sự phó mặc này nó ở trong sự nhận biết. 

Mặc dù mình buông mọi ý định trở nên tốt đẹp hơn và phó mặc cho thiên nhiên tự vận hành thì nó lại có những chuyển biến như: bớt suy nghĩ linh tinh hơn, tỉnh táo hơn & sống trong hiện tại nhiều hơn, cảm xúc ổn định hơn, những nỗi sợ vô hình cũng dường như biến mất …. và ngay khi mình buông ý định trở thành abc, xyz thì lúc đấy thấy bình an hơn rồi.

Em cũng nhận ra tất cả những thứ trước đây được học đều không làm cho con người tỉnh thức (tất nhiên nó cũng có những tác dụng nhất định cho cuộc sống nếu biết sử dụng – coi như là học 1 kỹ năng sống thông thường như học bơi, học hát hay học thiền định, hopponopono,…. cũng vậy), cái tỉnh thức thực sự nó nằm ngoài mọi sự vật hiện tượng mà mình mô tả được, mà nó là ở cái nhận biết cái biết các sự vật hiện tượng. 

Những thực tập nào giúp mình nhận ra bản chất chân thật này thì là thực hành “tỉnh thức”.

Phan Ý Ly 🦋
Tuy chưa thấy ra hết nhưng đúng hướng rồi đó em.

Câu cuối em nói “những thực tập nào giúp mình nhận ra bản chất chân thật này thì là thực hành tỉnh thức” là câu khó hình dung

 Người hỏi 

À, ý em là cái biết đó chị. Nhận ra cái biết. Cái biết là bản chất của mình. Hoặc là chỉ đơn giản là trong người mình ngoài những thứ mình đã từng biết thì cái thực hành nào mà làm mình nhận ra còn có 1 thứ khác nữa là cái biết 😀

Lúc ban đầu thì thực hành để nhận ra thân thọ tâm pháp, nhưng thực ra cuối cùng để nhận ra cái biết thân thọ tâm pháp 😀

Phan Ý Ly 🦋
Em nói “lúc ban đầu thì thực hành để nhận ra thân thọ tâm pháp, nhưng thực ra cuối cùng để nhận ra cái biết thân thọ tâm pháp :D”—> coi chừng bẫy đó. Không phải vậy đâu nhe.

Câu cuối là kẹt.

Chị dậm chân tại đó vài năm. 9 năm gì đó.

Người hỏi

Hic thế à, chị chỉ điểm giúp e chỗ này với

Phan Ý Ly 🦋
Đừng trụ vào cái biết. Chỉ biết thôi

Người hỏi 
ôi, e hiểu rồi. Cái câu ko trụ vào đâu cũng là không trụ vào cả cái biết (chứ không chỉ là không trụ vào thân thọ tâm pháp)

thực ra khi nói về cái biết thì lúc đó cái biết đã trở thành khái niệm rồi, nên nếu mình trụ vào cái biết thì là mình vẫn trụ vào khái niệm phải ko chị

Phan Ý Ly 🦋
Đúng rồi.
 

 Người hỏi 
dạ em cảm ơn chị Ly nhiều, em đúng là lâu nay vẫn bị ảo tưởng ở chỗ này 

 Phan Ý Ly 

 Cho nên người Bình Thường hiếm lắm. Còn lại vẫn đang ở 9 tầng mây 

  Người hỏi

   Dạ cảm ơn chị Ly nhiêu đã hướng dẫn em con đường trở về làm người bình thường, được đi trên mặt đất 🙂 🙏 

   Phan Ý Ly 🙏


#ThựcTậpNhưLà 

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s