Chúc mừng em đã bắt đầu thực hành quan sát tâm.
Giai đoạn đầu là giai đoạn “chật vật” nhất do em đang cần nhận ra cách quan sát tâm đúng. Khi chưa rõ và chưa tự tin thì sẽ loay hoay.
Mục tiêu của việc quan sát tâm là để thấy được cách tâm trí vận hành. Tức là thấy được các phản ứng của tâm, các suy nghĩ, lý thuyết, dụ dỗ lôi kéo, đe dọa… trong tâm tưởng và các phản ứng trong cảm xúc. Đây là thứ mọi người hay bị hiểu sai, tưởng rằng mục tiêu là để tâm im lặng, nên thay vì thấy “vui” khi phát hiện ra các xu hướng của tâm, thì lại thấy loay hoay, khó chịu, sốt ruột.. khi phát hiện ra các thứ “rác” trong tâm mình.
Tuy nhiên chính việc loay hoay sốt ruột, tìm cách can thiệp.. cũng là một quán tính của bản ngã, vậy nên cứ thấy hết và mỉm cười thôi em. Hãy tự chúc mừng mình vì đã thành tựu được việc đầu tiên: đó là thấy ra một số các cơ chế loay hoay của tâm mình.
Khi em thấy ra một số niềm tin sai lệch, và chưa biết thấy xong thì làm thế nào, đó là do chưa tới lúc phải làm gì, và cũng có thể chưa thấy đủ dữ kiện để hiểu ra cần làm gì. Khi hoàn cảnh phù hợp xuất hiện có lẽ em sẽ thấy mình không còn hành động mù quáng theo niềm tin sai lệch, hoặc theo thời gian khi em thấy ra đủ dữ liệu, em sẽ có những quyết định phù hợp.
Em hỏi:
“em không biết phải làm sao để chỉ ngồi quan sát nhận biết mà k dính mắc vào chúng và k hành động gì cả. Ngồi yên quan sát sự khó chịu thì đến một lúc nó cũng hết thật nhưng nhiều khi em vẫn k ngồi im được và chạy theo các suy nghĩ”
Câu hỏi của em là chính đáng, giống như một người mới tập đạp xe, hỏi làm thế nào để đạp mà không bị ngã. Câu trả lời là cứ tập nhiều sẽ quen và tự điều chỉnh thăng bằng, số lần ngã sẽ ít đi.
Vậy với việc bình tĩnh quan sát cũng thế, do quán tính hành động theo phản ứng đã quá lâu năm, nên thời gian đầu dù em nhìn ra được đó chỉ là ảo ảnh nhưng vẫn bị thứ ảo ảnh đó gây bức xúc để hành động. Lúc đó, hành động này cũng là thứ được em thấy biết và nhờ vậy mà tiếp tục nhìn ra được tác động của hành động đó.
Vậy là em đang học được cả nguyên nhân và kết quả của diễn biến tâm lẫn hành động.
Trong sự tỉnh táo dù là đang tạo tác em vẫn sẽ thấy được mình đang làm sai hay đúng như thế nào và theo dõi được các diễn biến nhân quả của nó. Khác với trước đây là hoàn toàn vô minh không biết gì về từng việc mình làm và hậu quả cuả nó.
Từng tiến trình em đang trải qua đều quý báu khi THẤY BIẾT. Thấy biết đủ thì sẽ thấy ra. Thấy ra đủ sẽ tự mình điều chỉnh được hành vi.
Tại sao việc thấy ra cách tâm trí vận hành là con đường rốt ráo nhất để thanh lọc mình? Bởi nếu chỉ đàn áp tâm để nó phải “yên” nhờ thủ thuật nào đó, cũng chỉ là sự yên tạm thời theo kiểu học vẹt, cưỡng ép, bắt chước, hoặc giả vờ.
Còn khi một người nhờ quan sát tâm mà trở thành tinh tế và hiểu tường tận các lập trình thì sẽ không còn bị chúng đánh lừa và giật dây nữa. Lúc đó mới thực sự biết mình đang làm gì, buông gì, tại sao.. mà không phải nhìn trước ngó sau bắt chước hú họa theo bất cứ ai. Là ngọn đuốc tự thắp sáng cho mình.
Khi đó việc buông bỏ thái độ, hành vi sai lệch.. trở nên tự nhiên, tự chủ, chắc chắn và thấu đáo.
#ThựcTậpNhưLà
