
– Mẹ ơi, đây là ai?
Con chỉ vào 3 bức tượng đứng trước cửa siêu thị.
– Đây là 3 ông Phúc – Lộc – Thọ con ạ!
– 3 ông này là ai?
– Uhm.. Một ông tặng món quà hạnh phúc, một ông tặng món quà giàu có, và một ông tặng món quà sống lâu…
– Tại sao hả mẹ?
– Ý con là.. tặng như thế nào á?
– Vâng..
– Ah.. Có lẽ là vì cả ba ông ấy đều vui vẻ bình an. Nên ở bên ai thì khiến người đó thấy vui, thấy đủ, và thấy.. khoẻ..? (Tự dưng nghĩ, lẽ nào tên thuần Việt của ba ông Phúc – Lộc – Thọ là Vui – Đủ – Khoẻ? )
Con không hỏi gì thêm.. Mẹ cứ vương vấn câu trả lời vừa xong..
Tối đến.. Ba tâm sự với mẹ:
– Con hỏi anh cái này là gì (chỉ tay vào nhân trung, hõm giữa môi trên và mũi), anh trả lời rằng đó là dấu tay của thiên thần chạm vào.. Thế rồi con hỏi “Thiên thần là gì?”.
Anh tìm cách trả lời: “đó là một người nào đó có sức mạnh và bay được..”..
Nhưng anh không thấy ổn lắm..
Con đã nhìn anh hào hứng và hỏi “Thiên thần có phải là Iron Man (nhân vật Người Sắt) không???”
Anh nói là không phải..
Vì vậy anh muốn nói chuyện với em. Chúng ta nên giải thích thế nào về “Thiên thần” nhỉ???
Mẹ dừng lại vài giây và cho phép mình cảm nhận lại về cảm giác thiên thần.. từ bé tới lớn khi nghe “Thiên thần” thì mẹ cảm thấy như thế nào?



– Em thấy ..”thiên thần”.. dường như là những ai đó rất hạnh phúc và yêu cuộc sống, họ có khả năng lan toả hạnh phúc và tình yêu cuộc sống đó cho những người khác.. Dường như là thế anh nhỉ..?
Mắt ba sáng lên, rồi ba mỉm cười gật gù. Dường như đó là một cách nhìn mà ba thấy hợp lý..
Mẹ lại nhoẻn cười trước hình ảnh thiên thần lấp lánh và đầy phép lạ trong trí tưởng tượng thời thơ bé của mẹ, thực ra, thiên thần ở quanh ta!
Trong lớp học của mẹ, có một cô vừa tạo ra một phép màu. Cô đọc một bài viết có năng lượng mỉa mai tiêu cực. Nhưng, với lời bình luận chân thật, ngắn gọn, đầy thấu hiểu của mình, cô ấy đã khiến năng lượng mỉa mai tiêu cực đó bay đi đâu hết.
Người ta chỉ còn thấy tình yêu hiện diện, lắng nghe và thấu cảm. Không màu mè hoa mỹ, cũng không chua cay miệt thị. Lắng nghe và hiện diện vậy thôi.
Mẹ hạnh phúc vô cùng khi chứng kiến phép màu đó từ thiên thần là cô ấy.
Ai là người hoá giải mọi hiểu lầm, xa cách, biến chúng thành sự gần gũi, yêu thương?
Siêu nhân? Tiên? hay Phật..?
Những nhân vật trong truyện cổ tích không cần phải có phép màu gì phi thường.
Cái “phi thường” chính là khi sự hiện diện và lời nói của họ làm rung động và nuôi nấng tình yêu thương trong ta.
(Ảnh: con choàng chiếc túi đỏ và hoá thành siêu anh hùng)
